Hàng ngày, tôi mất khoảng 35p đi xe buýt đến trường học và cũng chừng ấy thời gian để ngồi xe buýt đi về. Khi phải đi xe buýt nhiều như tôi, bạn mới nhận ra sự khác biệt giữa việc tìm được một chỗ ngồi trên xe và việc phải đứng suốt chuyến đi.Có một chỗ ngồi có nghĩa là bạn tranh thủ nhắm mắt một chút, hoặc đọc báo hay ít nhất là có thể ngả lưng trong giây lát. Ngược lại, nếu phải đứng suốt chuyến đi, thì không đơn giản là chân bạn sẽ bị mỏi nhừ, mà bạn liên tục bị xô qua bên này, đẩy qua bên kia. Bạn phải gồn mình để không té nhào vào người khác và phải liên tục di chuyển mỗi khi có ai đó lên hoặc xuống xe. Chính những điều bất tiện đó khiến tôi bằng mọi cách phải tìm được một chỗ ngồi tử tế trên suốt tuyến đường. Nhiều lần đi lại, tôi đã có được kinh nghiệm rằng nếu tôi chịu khó đón xe sớm hơn một chút thì chắc chắn là tôi luôn có chỗ ngồi.
Có một người phụ nữ lớn tuổi hình như lúc nào cũng đi cùng một tuyến đường với tôi. Lúc trước, khi tôi lên xe buýt sau bà thì tôi luôn phải đứng trong khi bà có chỗ ngồi đáng hoàng. Từ khi tôi đón xe sớm hơn, tôi luôn có mặt trên xe buýt trước bà, và dĩ nhiên là ngồi chễm chệ trên ghế trong khi bà phải đứng. Ban đầu, tôi cảm thấy hơi ray rứt, cảm thấy như mình đang giành chỗ ngồi của bà vậy, nhưng lâu dần, tôi mặc kế cái cảm giác đó và cứ ngồi yên ở chỗ mình vừa giành được.
Hôm đó , trên đường về nhà, khi vừa bước lên xe buýt, đột nhiên tôi cảm thấy buồn nôn khủng khiếp. Tôi cố gắng gượng lại, gồng mình để chịu đựng vì sợ rằng mình sẽ nôn đầy ra xe mất. Bỗng nhiên , một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng dìu tôi ngồi xuống ghế, Tôi ngạc nhiên khi nhận ra rằng đó chính là người phụ nữ mà tôi đã quyết giành lấy chiếc ghế bằng cách đi học sớm hơn. Bà dìu tôi ngồi vào ghế của bà và dịu dàng đứng bên cạnh che chở cho tôi khỏi bị va quệt bời những người lên xuống xe. Đến trạm dừng, tôi bối rối cám ơn bà rồi đi về nhà. Từ ngày đó trở đi, sáng nào tôi cũng mong được gặp bà để có thể nhường ghế của mình cho bà.
Admin blog này là ai nhỉ
Trả lờiXóa